09/11/2018
Hừm,
Nói về thời tiết có lẽ là điều đầu tiên trong mỗi blog của mình.
Hà Nội đang bước vào những ngày u ám của cuối thu – Mùa đông cuối cùng cũng sắp tới rồi, áo mỏng áo dầy chuẩn bị cho những ngày run cầm cập.
Ngủ dậy lúc 6h là một việc vô cùng hiếm hoi trong cái mùa này, vừa se se lạnh ai mà bỏ nổi chăn ấm kia chứ.
Mùa kỷ yếu, mình cũng sắp chụp kỷ yếu rồi. Bắt đầu lên danh sách bạn bè, mời người này người kia, thuê áo dài, thuê chụp ảnh, mua sắm này kia. Chuẩn bị cho một “nghi thức” chia tay những 4 năm học thanh xuân dài đằng đẵng. Bỗng ngỡ ngàng, hóa ra lớn lên mình ít bạn như vậy. Không thật sự nhiều, người bạn từ cấp 2 có một. Bạn cấp 3 có không tới 5. Bạn đại học thân nhất dưới 10 người. À đấy không phải là lời than thở vì có ít bạn. Rồi sáng dậy đi làm, lang thang facebook cô “bạn thân cũ” từ cấp 2, nay đã có chồng và một cô con gái hơn 1 tuổi, chỉ là chúng ta không còn nói chuyện.
Những người bạn thân ấu thơ, có cậu bạn hàng xóm của mình, mình không biết điều gì lại khiến chúng ta lớn lên và chia cách nhau nhiều thế, bạn ấy vẫn là bạn ấy, mình vẫn là mình, chỉ là không còn nói chuyện được với nhau nữa. Mình cũng từng thẳng thắn thú nhận, chủ động nói chuyện với bạn ấy, là tao có ít bạn lắm (và tao muốn mày vẫn làm bạn của tao, có được không?), hãy đi chụp ảnh cùng nhau nhé! Mình tiếc nuối cái gì hay sao thì thật sự không rõ, mình chỉ muốn người khác biết những gì mình thật sự nghĩ thôi, và đó đều là những lời chân thành cả, không muốn phô trương ba hoa gì. Việc còn lại là chờ đợi, xem họ có chấp nhận, hay không.
Và bạn ấy không.
Thay vì buồn, mình cũng không có cảm giác gì cả.
Dần dần lớn lên, sống xa cả gia đình, xa cả quê hương mình.
Sống ở thành phố khác, quen những con người ở môi trường mới.
Nhưng những mối quan hệ thật sự mình có được không nhiều, có lẽ không phải do các biến cố trong cuộc sống mới chia tách những mối quan hệ của mình. Rõ ràng, đấy là mình! Mình không thể đến gần được với (đa số) mọi người. Có lẽ mình cũng quen với chuyện đó, chấp nhận bản thân là cách dễ dàng nhất để sống tốt mà. Những người chấp nhận được mình (dùng từ “chấp nhận” hơi khó coi, vì mình thấy bản thân tương đối tốt đó chứ nhỉ?!) là những mối quan hệ khá khăng khít, cũng coi là bền chặt. Chỉ là, mình biết sâu thẳm bên trong chỗ nào đó, mình thấy không đủ.
Không phải mình cần họ cho đi thứ gì, mình muốn nhận thứ gì.
Đó là khao khát được tiếp xúc.
Có lẽ vậy.
Những việc như uống rượu, ca hát, du lịch bụi. Những trải nghiệm thường ngày của “thanh niên”, chúng ta đều có. Mình cũng là một cô gái 21 bình thường.
Nhưng mình biết, trong sâu thẳm, có phần lệch lạc.
Đơn giản là khó có ai hợp được với một người nhiều suy nghĩ ngữ nghĩa lạc lối (hoặc chẳng qua không đúng lối với đa số người), chấp nhận nhiều thứ (mà rõ ràng đó thuộc sự lựa chọn của người khác) mà đa số đám đông không coi trọng, hừm không phải là một người cao đẹp, ý mình không phải thế. Ý là thật sự con người mình không hướng đến nơi mà nhiều người hướng đến.
Mình biết rõ điều đó. Và mình không thấy nó có gì sai, tội lỗi cả.
Chỉ là đôi khi, nhìn những người đã cùng nhau lớn lên tới năm 15 tuổi, rồi sau đó chúng ta trớt quớt xã giao đầy mệt mỏi, mình thấy ngại, mình thấy khá khó xử.
Những đứa trẻ con ngày ấy, nay đã 21 tuổi rồi. Có người đã có tổ ấm riêng (tuy còn quá sớm), có những người có sự nghiệp, có những người cũng như mình. Mình bỗng thấy đau lòng, chẳng vì gì cả. Chỉ là rồi cuộc đời sẽ gặp bất cứ ai, rồi cũng rẽ ra. Thứ duy nhất ở cùng mình có lẽ chỉ có bản thân, bạn hiểu mà. Và thứ thấu rõ nhất bạn cảm thấy thế nào, cũng chỉ có bạn mà thôi ấy. Bỗng thấy cả thế giới này thật toàn một nỗi cô đơn. Tràn ngập sự sợ hãi của những đứa trẻ như mình. Cùng với câu hỏi to đùng: “Thế thì mình nên đi về đâu?”, “Thế mình phải làm gì?”; hay tìm kiếm những thứ khác như “Hệ giá trị,…” y hệt như văn chương (giống như anh đồng nghiệp).
Có những người, chỉ cần đọc những thứ họ viết, mình biết trong đầu họ lúc nào cũng nung nấu ý định tự sát. Chỉ là câu hỏi “Khi nào?”, hay là không bao giờ nhỉ?
Thật ra chuyện khép kín hay không khép kín, nó chỉ là tương đối thôi.
Ờ mà giờ cái gì chẳng là tương đối.
Thế nên mình cũng hợp với mèo.
Từ bé, đã nhớ từng con mèo một, con đực con cái, con vàng con trắng con tam thể.
Loài động vật ấy có một loại mãnh lực nào đó, mình yêu chúng nó vô cùng. Đôi khi chúng nó cũng xấu xí chứ không đẹp gì. Nhưng chỉ cần được về nhà, vuốt ve vài cái vào bộ lông mềm mềm, âm ấm (bộ lông chúng nó liếm mấy tiếng đồng hồ một ngày, toàn nước dãi ewww), mình lại thấy được yêu thương. Chúng nó giống như một cái hố ấy, lúc nào cũng hút những suy nghĩ tiêu cực đi. Chỉ có con người, vì mình nghe hiểu được thứ họ nói, nên chẳng bao giờ biết được bao giờ mới hết chán, bao giờ mới hết buồn.
Chẳng quan tâm đến ai, như một con mèo, lại hay nhỉ?!
Con mèo cái hoang màu đen, nó đã lớn lắm, phải 2 tuổi, sinh ra 2 lứa mèo bụ bẫm đáng yêu. Chỉ là mình về nhà ít quá, nó mắc bệnh.
Từ đó mình chăm về, nó bị bệnh ở đuôi, hằng ngày cái đuôi cứ lở loét, chảy máu, rồi rụng dần từng đốt một. Nó vẫn chăm con, cho con bú, ngủ cùng con. Nhưng máu vây ra khắp nơi, nó còn sốt nhẹ, mình lo nó không sinh nổi lứa cuối cùng. Nó trụ được đến khi bọn trẻ con được 2 tháng, một ngày mình về, nó không còn đó nữa. Con mèo con lớn dần, bỏ ăn, bỏ nhà đi. Lâu dần mình hỏi mẹ, mẹ bảo mẹ thả nó đi nơi khác, một phần có lẽ biết mình buồn, một phần mẹ sợ nó lây sang cho con mèo con, sợ nó chết dần chết mòn trong nhà.
Mình không trách mẹ, vì thật sự nó không thể khỏi được, nhưng chứng kiến nó chết là việc mình không chịu nổi, cứ chữa được ngày nào, mình thấy yên tâm ngày đấy.
Mình chỉ mong nó có 9 mạng thật. Để nó lại sống ở 1 gia đình khác. Sinh những con mèo con khác.
Đối mặt với một hội chứng, ừm, là thứ bực tức buồn bã vào một giai đoạn của một năm. Mình nghĩ mình đã có nó được gần 7 năm rồi. Vào mỗi khi trời chuyển lạnh, giai đoạn này sẽ giày vò cuộc sống mình, trong 3 tháng gì đấy. Rõ ràng những lúc thông suốt, cuộc sống này tuyệt vời quá. Nhưng ngay sau đó, mình có thể khóc ướt gối, chẳng còn nhớ vì thứ gì cả.
Những kẻ yếu đuối, thật sự không thể làm được việc lớn có phải không?
Lùi lùi rồi lại lùi deadline, hẳn là trí trá đến như vậy.
Mình nhận ra mình có quá nhiều nơi để viết. Có facebook ảo, có 2 blog, có tumblr, có cả instagram nữa. Mình chỉ không có khả năng viết thôi.
Vì mình không bao giờ tìm được giải pháp cho một vấn đề nào đó.
Mình chỉ hơi khác bình thường một chút thôi.